Site iconChimCanh.Vn

CÂU CHUYỆN 48H MẤT TÍCH CỦA CHÚ VẸT TRUMAN

Tôi chắc rằng, cho đến giờ, phần lớn trong số chúng ta đều đã được nghe về câu chuyện Truman mất tích và được tìm thấy như thế nào.Bây giờ thì tôi muốn kể lại câu chuyện ấy một cách chi tiết hơn.

Thứ Hai, ngày 21 tháng 4 hôm ấy đối với tôi và lũ vẹt vẫn bắt đầu bình thường như mọi ngày. Chúng thức dậy đúng giờ và chúng tôi vẫn lặp lại những thói quen thường nhật.Rồi tôi nhận thấy Truman bỗng tỏ ra thèm ăn một cách bất thường. Nó bỗng bay đến chỗ Satina đang đứng và tranh ăn với cô nàng, rồi liên tiếp tỏ ra háu ăn một cách điên cuồng. Mặc dù đêm trước đó nó đã ăn rất nhiều, và vẫn đang tăng cân đều đều, tôi đã nghĩ mình vẫn nên cho cu cậu khởi động buổi sáng bằng vài vòng ngoài công viên trước khi để cu cậu lang thang trong lồng ở sân sau ở nơi làm việc. Tôi đã không chút để ý gì đến Kili cả vì cô nàng đã tỏ ra rất ngoan ngoãn ngày hôm đó.

Bởi vì tôi đã mang Truman đi nên hai đứa còn lại ở nhà, tôi để cho mỗi đứa tự do ở một phòng trong lúc tôi đi vắng. Kili ở trong phòng nhỏ còn Santina ở một phòng lớn hơn.Truman khoác một chiếc dây cương nhỏ, đậu trên vai tôi trên suốt quãng đường đến sân chơi quen thuộc nơi mà tôi đã dẫn nó đến suốt mấy năm qua.Đến nơi, tôi đặt Truman xuống ghế, tháo dây cương ra rồi bước ra xa. Cu cậu không hề có ý định bay đi cũng như chẳng hề định luyện tập như mọi khi. Tôi tiếp tục gọi và ra hiệu để cu cậu bay về phía tôi nhưng sự háo hức mà tôi thường thấy khi ở nhà của cu cậu lúc đó đã hoàn toàn biến mất. Rồi thì cu cậu cũng tỏ ra đáp trả bằng một vài cái đập cánh nhẹ nhưng không hề cố gắng và thiết tha như mọi bận.

Tôi bắt đầu thấy thất vọng vì đã lãng phí một ngày tuyệt đẹp như thế để cho nó tập thể dục ngoài trời thế này.Nó cũng đã không đến công viên được một thời gian rồi nhưng tôi thấy việc đó cũng không thành vấn đề cho lắm. Chúng tôi đã từng có những buổi tập bay tự do ngoài trời rất thành công trong suốt mùa đông năm ngoái. Truman không những không hề nhút nhát khi ở công viên mà thậm chí còn tỏ ra thích thú với việc đó.Tôi đã nghĩ, thôi thì tôi sẽ cho nó luyện tập bài bay boomerang để còn có cớ thưởng cho nó một chút thức ăn, rồi sau đó sẽ cho nó quay về chuồng. Thường thường, mỗi khi tôi quăng Truman như quăng một quả bóng, nó sẽ bay ra xa một chút, rồi sẽ bay vòng lại và đậu trở lại ngay ngắn trên tay tôi. Hôm đó, tôi quăng boomerang Trumanlần thứ nhất, nó vẫn bay vòng lại và đậu trên tay tôi. Còn lần thứ hai, thì không.

Thay vì quay lại đậu trên tay tôi, Truman đã liệng một vòng với tốc độ chóng mặt ngay tại công viên khi tôi gọi tên nó. Trước đó, Kili đã từng làmtrò này một vài lần và tôi cũng đã từng rất hốt hoảng nhưng con bé luôn luôn biết điểm dừng và đậu xuống đâu đó trong công viên. Truman thì chưa từng thử những trò như thế này trước đó nhưng tôi đã nghĩ rồi thì nó cũng dừng lại và đậu xuống đâu đó quanh công viên thôi. Nhưng không, sau khi liệng xong một vòng, nó nhòm qua cổng công viên và phi xuống số 16 Ave. Tôi dõi theo nó và liên tục gọi tên nó, vì vậy nó có quay lại nhưng lúc đó tôi đã không thể nhìn thấy nó nữa vì đã cách 2 dãy nhà. Tôi đã bỏ quên cả áo khoác lại ở công viên để chạy theo và tìm nó.

Tôi đã lùng sục cả hai bên của đại lộ lên và xuống qua rất nhiều dãy nhà nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề thấy một chút dấu vết nào của thằng bé. Tôi cũng gọi ngay cho bố và anh trai tôi đến giúp.Họ đã đến ngay lập tức và chúng tôi lại tiếp tục tìm kiếm mà vẫn không có kết quả gì.Trong suốt 2 giờ tìm kiếm, chúng tôi đã chia nhau ra và tìm khắp các khu phố lân cận.Chúng tôi đã tìm cả trên cao và dưới mặt đường. Không hề thấy chút dấu vết nào của thằng bé trên các tán cây, trên hàng rào, trong các bụi cây hay cả trên mặt đường. Tôi cũng liên tục gọi tên nó với hi vọng nó sẽ nghe thấy tiếng tôi mà quay lại.

Khi đã 2 giờ đồng hồ trôi qua, tôi biết rằng việc tìm kiếm đang bắt đầu trở nên khó khăn hơn.Tôi quay trở lại văn phòng, nhanh chóng thảo một tờ rơi để thông báo với khu vực hàng xóm rằng chú vẹt của tôi đang mất tích. Thật may mắn khi tôi vẫn còn tìm được một bức ảnh mới nhất của Truman chụp cùng với tôi khi chúng tôi chuyển đến nhà mới và chuồng mới. Tôi đã cẩn thận chọn một tấm ảnh chụp cả hai chúng tôi cùng nhau nhằm nhấn mạnh rằng thằng bé là thú cưng của tôi. Tôi không hề muốn bất cứ ai có ý định biến một chú vẹt ngoại lai tuyệt đẹp thành một đống tiền.Tôi đã in rất nhiều tờ rơi và gửi chúng cho anh trai tôi để anh đi dán mọi nơi trong khi tôi vẫn đi bộ để tìm kiếm.

Tôi đã nhờ anh trai tôi đến nhà, mang Kili đến cho tôi để tôi cho con bé đậu trên vai và cùng tôi tìm kiếm. Tôi hi vọng rằng Truman sẽ nhìn thấy tôi nựng Kili trên vai rồi sẽ ghen tị với con bé để rồi sẽ bay về. Tôi đã không đi dán tờ rơi vì tôi biết rằng mình là người duy nhất có thể phát hiện ra và gọi Truman quay trở lại.Tôi cũng đã bảo anh trai tôi bắt đầu dán tờ rơi tại chính công viên mà tôi đã lạc mất nó vởi vì tôi nghĩ kiểu gì thì nó cũng sẽ quay về chốn ấy.

Thực ra lý do là thế này. Kili cũng đã từng bị lạc nhưng tôi chưa bao giờ kể với ai trước đó. Tôi đã từng tháo dây cương của Kili và mang nó theo để tập trò bay tự do ở một chỗ mới, cách công viên khoảng vài dãy nhà. Tôi đã quăng nó để tập một cú bay boomerang. Sau lần thử thứ nhất thì con bé đã quay lại, còn lần thứ hai thì nó đã bay đi! Nó đã hòa mình vào với khu phố, bay ở tầm ngang vai rồi bay dọc theo vỉa hè. Lúc đầu thì tôi cứ đứng một chỗ gọi, nhưng khi tôi thấy nó không hề định quay lại thì tôi đã chạy đuổi theo. Tôi cố bám theo nhưng được một lúc thì mất dấu con bé. Trong lúc tôi đang còn hoảng loạn thì tôi chợt nhìn thấy đường bay của con bé ở khu vực sân chơi. Tôi chắc là nó đã tự mình bay qua công viên, rồi hẳn là đã quay lại, tiếp tục bay quanh các con phố rồi mới quay lại công viên.Từ đó tôi không bao giờ thả nó ở bất kỳ đâu nữa ngoại trừ công viên, và những cú tập bay thì cũng chỉ nằm trong khuôn khổ công viên mà thôi. Tôi lờ mờ tin rằng Truman cũng sẽ làm như vậy.Nhưng không, Truman của tôi đã không hề quay trở lại công viên.

Tôi nghĩ nên dán tờ rơi ở công viên đầu tiên vì tôi muốn ai đó nhìn thấy khi Truman xuất hiện thì sẽ báo được với tôi ngay lâp tức. Tôi đã luôn nhờ ai đó quay lại và dò một lượt ở khu vực công viên để nếu nó quay lại thì sẽ gặp. Ban đầu, tôi hơi miễn cưỡng nghĩ về việc đăng tin tìm trên mạng. Tôi đã nghĩ sẽ sớm tìm lại được nó và tôi chỉ nên đăng tin tường trình sự việc.Nhưng khi mọi việc ngày càng diễn biến xấu, tôi đã nhận ra việc quan trọng nhất lúc này là tìm kiếm sự trợ giúp còn phạt gì thì để sau cũng được.Nếu như kể lể về việc mất nó sau này có biến tôi thành một thằng ngốc thì việc tìm lại được nó vẫn quan trọng hơn.

Vào lúc đó, tôi đã tự nhủ rằng Truman không hề “tình cờ” bay đi mất.Nó không hề bị ma ám. Cũng không phải vì tôi quên đóng cửa chính hay cửa sổ. Nó cũng không hề quen bay bên ngoài khi mà không có yên cương. Chúng tôi đã rất hứng thú với việc tập bay ngoài trời, điều mà vì nó cũng như những lý do khác mà tôi không nhắc đến, nó đã lựa chọn bay đi. Tôi đã rất hài lòng với việc nó đồng ý bay cùng với dây cương theo kiểu mà tôi đã dạy; vì vậy, sau khi dạy Kiki bay tự do thành công tôi đã quyết định cũng tiếp tục dạy Truman kiểu bay ấy.Thực ra Truman đã luôn học nhanh hơn và đạt được những kỷ lục cao hơn Kiki.Truman chưa bao giờ bay ở cự ly thấp mà bị nhấp nhổm lên quá hàng rào trong khi thỉnh thoảng Kiki vẫn bị. Trước đó tôi đã từng nghi ngờ rằng Truman được huấn luyện bay ít hơn và kỹ năng không chắc chắn bằng Kiki nhưng tôi lại nhận ra sự học hỏi và tiến bộ rất nhanh ở thằng bé.

Buổi sáng mà Truman bay mất tôi đã mắc phải một số lỗi lớn trong quá trình dạy bay ngoài trời vốn rất khắt khe của mình. Đầu tiên, nguyên tắc của tôi vẫn luôn là không bao giờ cho phép một con vẹt bay ngoài trời mà không có dây cương trừ phi nó chứng tỏ được sự quyết tâm hoàn toàn. Sáng đó, tôi đã không đánh giá được sự quyết tâm của nó một cách chính xác.Tôi đã bị quá háo hức lúc ở nhà mà thực sự thì tôi đã không nên lôi cảm xúc ấy ra tận công viên tí nào. Tôi đã không cho nó bay thử với dây cương trước khi tháo nó ra, trong khi đáng lẽ ra tôi đã nên làm như vậy. Tôi cũng đã phá luật của chính mình về việc không được cho một con vẹt quá nặng tập bay ngoài trời. Vì tôi đã từng nhận ra mối tương quan giữa cân nặng và khả năng bay. Mặc dù, nhẹ cân không đảm bảo là sẽ bay tốt, nhưng nặng ký thì dường như khó mà có thể bay tốt được.

Cảm giác nhìn thằng nhóc con của mình bay xa khỏi tầm với nó giống như một cú đấm mạnh vào dạ dày vậy, một cảm giác không thể miêu tả bằng lời, vừa hốt hoảng vừa đầy hối lỗi. Đây sẽ là cảm giác mà tôi không bao giờ mong muốn bất kỳ ai phải trải qua.

Tôi đã để cửa lồng của Truman mở toang với một bát nước bên trong, để nhỡ đâu nó có quay về.Tôi cũng phân vân về khả năng ấy vì tôi đã luôn mang nó qua những dãy nhà nên không hề dễ dàng khi tìm lại đường ấy từ trên không; nhưng cũng chỉ để “nhỡ may” mà thôi. Tôi không thể đặt một cái lồng bên ngoài được vì những người thu mua phế liệu sẽ hô biến nó trong tích tắc. Nhưng tôi đã xoay sở để đặt chiếc lồng du lịch của Truman trên mái nhà.Tôi chỉ để một ít hạt hạnh nhân và nước ở nơi mà chỉ có Truman mới biết mà mở ra được, cái cách mà không một con vẹt hay chim nào khác có thể làm được. Tôi chỉ để đó một lượng thức ăn vừa phải để tránh cho nó không ăn quá no đến nỗi sẽ không thể gọi tôi sau đó.

Hôm đó, tôi chỉ nhận được đúng một cuộc goi, nhưng nó cũng không giúp gì được nhiều. Một người đã gọi cho tôi và nói rằng họ đã nhìn thấy một con chim xanh bay ở khoảng số 19 Ave và đường 65 nhưng lại không cung cấp được cho tôi địa chỉ cụ thể. Dù đã muộn nhưng chúng tôi vẫn lao ngay đi tìm bởi vì đó là manh mối duy nhất mà chúng tôi có được. Cho đến bây giờ, Truman đã được nhìn thấy lần cuối tại khoảng số 16 Ave đến đường68 nhưng điều này cũng không chắc chắn.

Cuối cùng thì bóng tối cũng dần bao phủ xuống ngày đầu tiên mà không thấy một chút bóng dáng nào của Truman.Tôi cũng đoán bây giờ nó chưa đói lắm và cũng ít khả năng nó sẽ về trong hôm nay. Tôi hi vọng nhiều hơn rằng ngày thứ 2 nó sẽ bay trở lại công viên hoặc là sẽ bay về trong tầm mắt của tôi. Tôi đã cảm tưởng như chỉ cần tôi đi bộ qua những dãy nhà đủ lâu, tìm gọi nó cùng với Kiki thì nó cũng sẽ quay trở về bên tôi thôi. Tôi đã để ý đến cơn mưa được dự báo là sẽ đến trong chiều hôm đó. Tôi biết rằng Truman sẽ cảm thấy đói và vội vã bay về trước khi trời mưa nên tôi nghĩ rằng biết đâu đây lại là điều tốt.

Tôi đã quên không để ý đến thời tiết. Nhiệt độ của mùa xuân nằm trong khoảng 45 đến 70 độ, nhiệt độ lý tưởng và hoàn toàn dễ chịu đối với Truman. Tôi biết nó hoàn toàn có thể sống thoái mái nếu nhiệt độ có giảm xuống mức 40 đi chăng nữa vì bộ lông tương đối dày.Nó đã quá quen với việc tập luyện ngoài trời trong suốt mùa đông và những ngày lạnh giá.Mặc dù Truman có kỹ năng bay và thích nghi tốt, nhưng nó chưa bao giờ ở bên ngoài một mình cả.

Sáng thứ Ba, tôi xin nghỉ làm một ngày, đầu tiên tôi kiểm tra công viên xem liệu nó có quay về không. Nhưng không hề có chút dấu hiệu nào của nó ở công viên hay quanh đó, nên tôi đã đến khu vực dán tờ rơi bởi vì khoảng 7h thì tôi không thể gào lên được nữa. Khoảng một lúc sau thì tôi lại đảo qua các con phố, vừa đi vừa gọi Truman. Tôi tập trung vào việc gọi nó trong khi để người khác đi tìm.

Những tình nguyện viên đến từ nhiều vùng khác nhau của New York ngày nào cũng giúp tôi tìm kiếm Truman. Tôi đã để họ rà soát cẩn thận ở những khu vực quy mô nhỏ còn tôi thì cố gắng tỏa ra những khu vực rộng lớn hơn để tang khả năng Truman có thể nhìn thấy tôi. Tôi cũng đã nhờ những tình nguyện viên kiểm tra ở cả những khu vực xa xôi hẻo lánh cũng như những nơi có ít cơ hội nhất.

Trong khi cuộc tìm kiếm vẫn đang được hàng ngày thực hiện ở khắp mọi nơi, thì cuộc tìm kiếm trên mạng cũng được đẩy mạnh xúc tiến.Tôi đã nhờ cô bạn Ginger của tôi đăng toàn bộ thông tin lên mạng xã hội một cách chi tiết. Trước đó cô ấy thậm chí còn muốn đi từ Phoenix đến NY để giúp tôi tận tay nhưng thật không may là đã hết vé. Cô ấy chịu trách nhiệm quản lý việc tìm kiếm trên mạng cũng như đăng tin Truman mất tích trên tất cả các báo mạng hộ tôi.bằng việc nhờ những người khác giúp tôi những việc như vậy, tôi càng có cơ hội ở ngoài nhiều nhất có thể để tìm kiếm.

Tôi vẫn lưỡng lự trong việc đăng số điện thoại của tôi lên mạng xã hội mặc dù tôi biết việc đó quan trọng.Cô bạn Ginger đã có một ý rất hay rằng tôi chỉ nên cung cấp số điện thoại được dành riêng cho việc tìm Truman. Đây thực sự là một ý tưởng tuyệt vời và thật tình cờ vì tôi cũng đang có một số điện thoại không sử dụng đến.

Trong ngày đầu tiên, tôi đã tránh việc đề cập đến giải thưởng không phải vì tôi tỏ ra hời hợt hay coi nhẹ mà vì tôi không muốn biến việc tìm lại chú vẹt của mình thành một cuộc trao đổi, mua bán.Nhưng khi công cuộc tìm kiếm đã dần trở nên tuyệt vọng, tôi lại nhận ra rằng đăng thêm một khoản tiền thưởng sẽ thôi thúc mọi người muốn tìm nó cho tôi hơn.

Vào sáng thứ Ba, tôi nhận được một danh sách các số điện thoại qua kênh thông tin địa phương từ Ginger. Tôi vẫn nghĩ rằng mọi việc đến nước này là khá căng thẳng rồi nhưng tôi vẫn quyết định phải thật thận trọng và cứ nghĩ là sẽ rất khó khăn để tìm lại được nó; thà bây giờ quan trọng hóa vấn đề một chút còn hơn sau này phải hối hận.Tôi đã đăng những cuộc phỏng vấn bằng cả điện thoại và máy quay lên mạng để phủ sóng thông tin về chuyện của tôi nhiều nhất có thể.Tôi đã dùng tiếng tăm của cả Truman và Kiki để giành được sự quan tâm của mọi người và tạo thêm cơ hội tìm lại được Truman.Thực ra một phần lý do khiến tôi đăng tin ồ ạt trên mạng là vì tôi muốn nếu như ai đó tìm được Truman thì cũng khó mà giữ nó lại cho riêng mình được. Tôi rất lo lắng vì biết đâu vì sự xuất chúng của nó trong việc biết nói và nhiều kỹ năng được đào tạo khác mà người ta không muốn trả lại nó cho tôi. Vì những lý do đó mà tôi đã treo thưởng một số tiền khá lớn và hơi cường điệu hóa mọi việc lên cốt là để người ta có thể trả nó cho tôi. Mặc dù danh tiếng cũng như những khả năng của nó có thể đem lại nhiều nguy cơ hơn nhưng những yếu tốt ấy gộp lại thì ắt sẽ có tác dụng.

Trong sáng thứ Ba, một tình nguyện viên đã đạp xe khắp các ngả đường của NY để đến giúp tôi tìm Truman. Cô ấy đã dùng xe đạp để rà soát được nhiều ngả đường hơn là khi tôi đi bộ. Anh trai tôi đã nghĩ ra một ý tưởng nghe có vẻ rất khả quan đó là thu âm câu nói của tôi gọi Truman để phát từ xe ô tô. Bố tôi đã lái xe trong khi anh ấy ngồi ở khoang sau để gọi và quan sát. Cứ thế họ đi qua được nhiều khu phố hơn là đi bộ rất nhiều.Đây cũng là một trong những ý tưởng mở rộng địa bản tìm kiếm của chúng tôi.

Tôi đã nhận được một thông báo rằng có người đã nhìn thấy một con vẹt màu xanh ở 22 Ave và đường 68. Địa điểm này hơi xa nhưng nếu vài ngày trước, thông tin về số 19 Ave và đường 65 là đúng thì cũng có thể lắm. Tôi xác định khu vực và bắt đầu tìm kiếm xung quanh khu vực đấy.Có một người phụ nữ nhận ra tôi qua tờ rơi, và bà ấy nói bà ấy đã nhìn thấy cả một đàn chim xanh.Bà đã dẫn tôi đến một cái cây và tôi ngay lập tức nhận ra lòi vẹt đuôi dì mà mọi người thường nhắc đến.Tôi đã ngay lập tức hiểu ra rằng đó không phải Truman của tôi.Tôi đi bộ quanh khu vực ấy một lúc thì gặp một cây thông lớn với rất nhiều tổ vẹt đuôi dài.Tôi đã cố gọi Truman vài tiếng chỉ là nhỡ đâu thôi, chứ tôi cũng không nghĩ rằng chúng sẽ để cho Truman trà trộn vào đấy.Rất có thể là chúng đã đuổi nó ra.

Ngày thứ hai trôi qua thật mệt mỏi. Tôi đã không hề chợp mắt suốt đêm trước đó và cũng chẳng muốn ăn gì. Hai bàn chân tôi thì đau nhức ê ẩm và phỏng rát.Đi bộ nhiều đau chân đến nỗi giờ đây chân tôi gần như tê cứng.Sự nhiệt tình của Kili và hình ảnh một bên vai của tôi đã thiếu vắng bóng dáng Truman đã không ngừng thôi thuc tôi tiếp tục tìm kiếm.Những lời nhận xét, động viên không ngừng trên facebook cũng đã khuyến khích tôi rất nhiều.Bạn sẽ không thể hiểu được tình cảnh ấy khiến bạn muốn bỏ cuộc đến thế nào đâu.Giữa sự kiệt quệ, tâm trạng lúc nào cũng bồn chồn không yên và thất bại hết lần này đến lần khác, thực sự là rất khó để có thể tiếp tục. Không phải là tôi không muốn gặp lại thằng bé, cũng không phải tôi đã hết hi vọng. Mà chỉ là việc quanh đi quẩn lại một vài nơi mà vẫn không hề có kết quả đã khiến tôi rất nản chí.Đồng thời việc kiểm tra các vùng lân cận xa hơn dường như vô ích và không có manh mối gì bởi vì những chỉ dẫn là vô tận.Các ý kiến ủng hộ, động viên tôi “đừng bỏ cuộc” và những câu chuyện cảm động của những người đã tìm lại được vẹt của mình sau nhiều ngày đã cho tôi hy vọng để tiếp tục.
Tôi nhận được nhiều lời khuyên về một tờ rơi được đăng tại một khu vực khá xa NY về “một con vẹt đến đậu ở cửa sổ của tôi và tôi đã có thể bắt nó.Nó rất hiền lành và ngọt ngào. Nó có thân hình tuyệt đẹp và ăn uống tốt. Nếu đây là con chim của bạn hay nếu bạn biết về chủ của nó xin vui lòng gọi cho Rob. Tôi yêu cầu bạn mô tả chính xác cho tôi về con vẹt để chắc chắn rằng bạn là chủ sở hữu hợp pháp”. Câu chuyện này nghe có vẻ không giống lắm nhưng tôi đã vội vã gọi chỉ là nhỡ đâu. Khi tôi bắt đầu mô tả Truman có vẻ như nó không gợi lên được nhiều, và khi Rob nhìn thấy bức ảnh, anh ta đã không chắc đó là nó. Khi chúng tôi được biết rằng Rob tìm thấy chú vẹt ấy một ngày trước khi Truman mất tích, điều đó đã khẳng định là hoàn toàn không phải. Nếu bất cứ ai khác trong NY hiện đang mất một con vẹt, hãy gọi cho Rob theo số (347) 255-2098!

Khi cơn mưa đã đến gần, tôi đã hy vọng rằng Truman sẽ tìm tôi. Nhưng khi trời bắt đầu tối sầm lại, tôi cảm thấy như tôi đã bỏ lỡ một cơ hội vàng để có được Truman trở lại.Tuy nhiên, khi trời tạnh mưa, rất nhiều tình nguyện viên mới lại đến và những sự hỗ trợ đã khuyến khích tôi tiếp tục cố gắng. Tôi đã nhận được một lời nhắn rằng ai đó nghĩ rằng họ đã phát hiện ra Truman bay qua công viên, dưới đường ray xe lửa cao và ở phía bên kia. Tôi đã vội vã lao đi và gọi nhóm tìm kiếm của tôi để cũng đi theo đường đó. Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm và Coco người có một chú vẹt lông dài tên là Lola, đã nghĩ rằng cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc bay vụt qua.Nó hơi mờ và trông không rõ lắm. Chúng tôi tìm xung quanh khắp dãy nhà mà chúng tôi nghĩ rằng nó đã từng ở đấy nhưng không thấy chút bóng dáng hay âm thanh nào của nó cả.

Tôi là gần như cố gắng hết sức vào việc tập trung vào các mục tiêu và không quá xúc động.Tôi đã quá bận đến nỗi không thể nghĩ đến những suy nghĩ khiến tôi buồn nữa. Nhưng khi dành một chút thời gian để nói chuyện với các nhà báo hay với mọi người về Truman, tôi không thể thôi nghẹn ngào. Khi nhìn thấy chiếc lồng trống rỗng của Truman đêm đó lúc tôi mang nó đi, mọi thứ lại dồn lên, ứ nghẹn.Khi nhìn vào biểu tượng Phù thủy Vẹt 3.0 của tôi với Truman, tôi cũng dường như không thể chịu đựng được.Tôi không sợ việc mất nó bằng việc nso không được an toàn và bảo vệ. Tôi nghĩ nó đã có một cơ hội tốt để tồn tại nhưng thời gian đang dần cạn kiệt.

Vào tối thứ ba trong khi đang nói chuyện với kênh Fox 5, tôi nhận được một cuộc gọi video từ số 19 Ave và đường 63. Đây là 2 dãy nhà mà vài ngày trước đã có người nhìn thấy gì đó tại số 19 Ave và đường 65 nên nó có vẻ đáng tin cậy. Tôi vội vàng chạy lại và các nhóm tin tức theo sau hy vọng sẽ nắm bắt những khoảnh khắc giải cứu nhưng đáng buồn, đã không thấy hay nghe được âm thanh nào của một con vẹt trong khu phố đó.

Đêm thứ hai tôi hầu như không ngủ và thức dậy một lần nữa lúc rạng đông.Nó không hề giống như 2 ngày đã trôi qua.Tôi cảm thấy nó giống như 2 tuần.Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình thậm chí còn chưa được 48 giờ từ khi chú vẹt của tôi mất tích. Sara Munawar đã để lại cho tôi một điềm báo trên facebook mà đã thực sự làm tôi xúc động, “Sáng mai sẽ là ngày cậu bé được tìm thấy bình an vô sự. Chờ xem nhé!!”

Với hàng đốngcao dán trên đôi chân của tôi, tôi chỉ có thể bước ra khỏi xe của tôi để treo tờ quảng cáo chứ không thể một mình đi bộ để tìm kiếm nữa. Tôi nhận được một tin rằng có người nghe thấy tiếng chim kêu rất ồn ào và kì lạ suốt cả đêm qua trong một cái cây nhỏ ở góc 14 Ave và đường 49. Hướng đấy hơi ngược lại một chút so với nhữngđịa điểm trước đã khiến tôi hơi do dự nhưng tôi cũng đã sớm chạy đến để kiểm tra. Tôi không hề nghe thấy tiếng của Truman nhưng mọi người trên đường phố bảo đảm với tôi là có một con chim đã tạo ra tiếng ồn đó cả đêm. Tôi chưa từng thấy Truman làm ồn vào ban đêm vì vậy tôi không chắc chắn đây là một chỉ dẫn đáng tin cậy.

Những cuộc gọi về đàn vẹt đuôi dài tu sĩ vẫn liên tục dồn về và tôi đã phải bỏ qua chúng vì tôi cần phải tập trung nỗ lực tìm kiếm trong những khu phố có nhiều khả năng. Tôi cũng đã nhận được những cuộc gọi từ xa như từ Islip và phía Đông Bắc. Tôi biết Truman không thể đi xa như vậy nhưng tôi vẫn khuyến khích mọi người viết về những gì họ thấy lên các trang tin thông báo tìm vẹt trong trường hợp nhỡ có ai đó cũng đang tìm chúng.

Tôi quay trở lại khu vực Ave 19 vào buổi sáng sớm để tìm dấu vết của Truman. Tôi đã chăm chú lắng nghe bởi vì lúc đó tôi hi vọng mong đợi nó sẽ kêu gào để có được sự chú ý hoặc thức ăn.Tôi không nghe thấy tiếng Truman nhưng tôi tìm thấy một ít hạt hạnh nhân vương vãi và một số hộp đang mở trên mặt đất.Tôi không hề nghĩ đến việc làm thế nào chúng lại xuất hiện ở đấy, mà tôi chỉ xem xét khả năng rằng Truman có thể đã ở đó và ăn một ít.Nhưng trái lại, bởi vì chúng vương vãi trên mặt đất nên cũng có thể đó chỉ là một con chuột hoặc sóc nào đó.Tôi tiếp tục ghi nhớ vị trí này trong đầu tôi và tiếp tục dán tờ rơi trong khu vực.

Một biến chuyển mới trong các sự kiện là sự xuất hiện của của Ronen để giúp tìm kiếm.Cho đến thời điểm này, chỉ có sự tham gia trợ giúp của gia đình và những người theodõi tôi trên mạng internet. Ronen là người lạ đầu tiên quan tâm đến câu chuyện của tôi mà chỉ dựa trên cơ sở của câu chuyện được kể lại.Ronen đã từngcó kinh nghiệm trước đó trong việc tìm vẹt bị mất.Thực sự thì một trong những bạn bè của Ronen biết về chuyện Truman mất tích qua tờ rơi và đã khuyến khích Ronen đi để kiếm một chút từ phần thưởng bằng cách tìm nó. Nhưng Ronen đã nói với người bạn của mình: “Tao đã bao giờ tính phí cho mày bất cứ thứ gì khi tao tìm con vẹt của màychưa!?” và thế là hết phim.

Tôi đã kiệt sức và thất vọng hoàn toàn vì toàn ngõ cụt.Tôi hầu như không thể đi được nữa. Nhưng Ronen chợt xuất hiện và đã tự mình lo việc tìm kiếm..Anh ấy dẫn dắt mọi thứ và đã đề xuất những nơi tìm kiếm mà tôi chưa từng nghĩ ra.Anh đã mạnh dạn đi vào khu vực nhà dân và đã nói chuyện với cả những người hàng xóm.Niềm tin của anh về việc Truman chỉ đang ở rất gần và sẽ được tìm thấy đã tiếp thêm cho tôi hy vọng và đã giúp tôi tiếp tục công cuộc tìm kiếm.Chúng tôi tìm kiếm gần hơn so với những cuộc tìm kiếm trước đây.Tôi đã chủ yếu dựa vào việc tìm Truman bằng cách gọi tên nó trước, nhưng Ronen đã khuyên chúng tôi nên tìm kiếm một cách toàn diện hơn.

Chúng tôi đang lùng sục khắp các khu phố trong vài giờ thì điện thoại của tôi reo. Một người đàn ông đã nói với tôi anh ta tìm thấy con vẹt của tôi tại Canarsise. Xin lưu ý với các bạn rằng mỗi cuộc gọi đến đều bắt đầu với: “Tôi tìm thấy con vẹt của anh” bất kể họ đãnhìn kỹ con chim ấy hay chưa. Tôi không biết chính xác Canarsie ở đâu,mà chỉ biết rằng chỗ đó cách đây rất xa. Tôi thậm chí còn cười khúc khích một chút nhưng tôi muốn nghe anh ta ra nói vì nhỡ đâu.Anh ta bắt đầu kể cho tôi nghe về việc con vẹt này đã có mặt tại sân nhà anh ấyrồi làm ồn ầm ĩ và nó có một cái mỏ trắng. Cái giây phút anh nói nhắc đến mỏ trắng đã khiến tôi bắt đầu chú ý vì cái mỏ của Truman là màu trắng.Sau đó, anh ta tiếp tục nói rằng nó đã ở đó trong nhiều giờ.Một con vẹt hoang dã sẽ không bao giờ ở trong cùng một vị trí như thế trong nhiều giờ nhưng một con chim nhà lười như Truman thì hoàn toàn có thể. Khi người đàn ông tiếp tục nói rằng con chim có đốm màu cam ở cổ chân, tôi đã hoàn toàn chắc chắn rằng đó chính là Truman.

Ronen nói với tôi hãy bảo Vaughn gửi một bức ảnh đến điện thoại của anh ấy.Tôi thì chẳng cần ảnh gì hết, chỉ cần nghe miêu tả cũng đã chắc chắn đó chính là Truman.Vẹt đuôi dài rất độc đáo và hiếm, điều này không thể nào khác được.Những bức ảnh càng khẳng định hơn đó thực sự là Truman.Xe Ronen đang tiến gần hơn đến nơi chúng tôi tìm kiếm và anh ấy biết khu vực này rõ hơn. Vì vậy, chúng tôi nhảy vào xe của Ronen và anh đã phóng nhanh nhất có thể để đến hiện trường.

Tôi đang định bảo Vaughn dụ Truman lại gần và đưa nó vào bên trong thì Ronen chặn tôi lại và nói rằng việc để mắt đến nó và giữ cho nó không sợ hãi quan trọng hơn.Tôi nhờ Vaughn không rời mắt khỏi nó đề phòng trường hợp nó lại bay mất, còn chúng tôi thì vội vàng phi đến đó. Tôi đã không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, nhưng Ronen đề nghị tôi liên hệ với các phóng viên tin tức vì nếu họ có thể đến đó trước chúng tôi thì sẽ có thêm người để mắt đến nó.Quả là một ý kiến hay, tôi đã thông báo ngay đến tờ Tin tức 12 vì tôi vẫn đang cầm danh thiếp của họ.

Chúng tôi đã đến căn nhà ở góc phố và Vaughn mời chúng tôi vào sân. Tôi bảo tất cả mọi người lùi lại để tránh dọa Truman bay đi. Tôi đã biết đó chính là thằng béngay từ khi nghe thấy tiếng kêu của nó trước cả khi chúng tôi vào sân. Nó đang tỏ ra rất ồn ào và phấn khởi.Nó đang đậu trên đỉnh một mái hiên trên cửa sau.Thằng bé đi đi lại lại vui vẻ tỏ ra không chút hoang mang. Nó có thấy tôi nhưng lại không hề vội vã lao vào vòng tay của tôi. Tôi đã mong đợi nó ngắc ngoải một chút để còn lao về phía tôi cầu cứu nhưng tuyệt nhiên lúc này không hề giống vậy. Tôi cố gắng gọi Truman nhưng nó không hề nhúc nhích. Tôi đã lôi ra một hạt hạnh nhân và cũng hi vọng nó sẽ lao đến nhưng không hề.Nó vẫn chưa chơi đùa xong trên mái hiên. Vaughn nói với chúng tôi rằng nó đã ở đó từ lúc 8 giờ và đang bay giữa ngưỡng cửa hàng rào, mái hiên, và cửa sổ, chơi đùa và làm ồn. Lúc ấy tôi đã không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác, còn Ronen thì thật tuyệt vời, đã kịp chộp lại những khoảnh khắc đầu tiên khichúng tôi tìm lại được Truman.

Tôi đang hơi lo lắng rằng chẳng may Truman lại bay đi mất, bây giờ nó lại đang ở trong một khu phố hoàn toàn xa lạ nên việc tìm lại được nó một lần nữa sẽ gần như là không thể. Tôi đã không vội vàng để bắt được Truman.Việc đó có thể là một sai lầm.Nó đã không bay đi nơi khác trong nhiều giờ nhưng làm một điều gì đó để kích động một chú chim vốn bướng bỉnh là quá mạo hiểm. Tôi đứng trên đầu ngón chân của tôi dần với tay đến chỗ Truman trên mái hiên và để cho thằng bé bước lên. Rồi nó bước đến rìa mái hiên và tự giác bước vào tay tôi. Tôi cúi mình và ngay lập tức đưa một hạt hạnh nhân vào mỏ nó như là một phần thưởng vì đã lại với tôi.Tôi đưa nó xuống một hàng rào thấp để ăn thêm hạnh nhân. Tôi đã cố gắng để đeo dây cươnglên vai nó trong khi nó đangăn nhưng hạt hạnh nhân là quá lớn nên đã không thể đeo dây cương vào. Tôi đã cố gắng lấy hạt hạnh nhân ra xa một lúc nhưng không thể làm được. Vì vậy, thay vào đó tôi cứ để cho nó đứngăn hạnh nhân mà không hề đeo dây. Tôi không sợ nósẽ bay đi một lần nữa. Lần đầu tiên là được dự tính trước. Lần này nó không có lý do gì để làm như vậy cả. Khi Truman xong hạt, tôi đeodây cương lên lưng cho nó.

Khi Truman đã được đeo dây cương, tôi vẫn tiếp tục cho nó ăn và Vaughn liền mang cho nó một ít nước. Trước sự ngạc nhiên của tôi, Truman không hề ăn ngấu nghiến. Nó chỉ ăn như đang hơi đói một chút chứ không phải đến mức đói lắm.Điều này làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Với tình hình sức khỏe thế này, tôi nghĩ là lẽ ra nó có thể bay trở về bên tôi từ bất cứ nơi nào. Truman vẫn đang trong tâm trạng tốt và tôi đã kiểm tra tình trạng của nó bằng cách yêu cầu nó làm trò vì tâm trạng tốt.Nó không gặp chút khó khan gì và đầu gối của nó trông vẫn mập mạp lắm. Tôi đã lo sợ nó sẽ bị gầy yếu nhưng nó thậm chí còn đầy đặn hơn cả khi tôi dự định cho nó tập bay ngoài trời.

Khi chúng tôi ra về, tờ Tin tức Brooklyn 12 bắt gặp chúng tôi và phỏng vấn chúng tôi một chút.Đó là giây phút thực sự vui vẻ và tôi đã rất nhẹ nhõm và thoải mái khi được đoàn tụ. Họ đã chụp một bức ảnh của tôi với các anh hùng của tôi.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không mang theo phần thưởng bằng tiền mặt. Tôi chỉ thấy hơi lung túng trong việc không biết làm thế nào để trao nó.Tôi đảm bảo với Vaughn trước các phương tiện truyền thông rằng tôi sẽ quay lại sau ngày hôm đó để trao khoản tiền thưởng.May mắn thay, Vaughn đã vui vẻ chấp nhận và thực sự thì anh cũng chỉ cố gắng làm điều nên làm mà thôi.Anh ấy cũng nuôi một con mèo và anh ấy biết một con vật nuôi có ý nghĩa như thế nào với người chủ thực sự của nó. Tôi chắc rằng ngày cả khi tôi không treo phần thưởng thì Vaughn cũng hành động như vậy thôi. Đó chính là lý do tôi chắc chắn sẽ trao phần thưởng đó cho anh ấy.Tôi ghét phải trả tiền cho một kẻ ngớ ngẩn và không hợp tác mà không nhìn vào số tiền đầu tiên.
Vaughn nói anh đang chơi Call of Duty với bạn thì anh bắt đầu nghe rất nhiều tiếng ồn bên ngoài. Nó đã kích động con mèo của anh và Vaughn đã đi ra ngoài để xem nó là gì. Anh nghĩ rằng nó là một con chim nhìn rất lạ và anh chia sẻ điều này với bạn bè của mình trên mạng. Vaughn đã không hề biết đến chuyện Truman mất tích nhưng bạn bè của anh thì biết nên đã giục anh gọi cho tôi. Đó là cách mà những người bạn thực sự cộng với hệ thống phương tiện truyền thông thực sự được đền đáp!

Kể từ khi Truman quay trở về, Kili đã bắt đầu cố gắng tấn công nó và điều này đã kéo dài không hcir trong 5 phút! Cô nàng đã thật hung hang cố gắng đánh bại thằng bésuốt từ lúc ấy. Con bé bay khỏi vai tôi, tấn công thằng bé đang đậu trên tay tôi. Tôi không thể để hai đứa trong cùng một phòng với nhau được nữa vì Kikikhông thôi ý định tấn công Truman. Cứ như thể con bé muốn đánh bại não thằng bévì đã khiến chúng tôi phải chịu đựng tất cả những chuyện vừa qua!

Ronen chở tôi và hai con chim về nhà trong khi tôi gọi điện báo tin mừng khắp nơi. Một trong những cuộc gọi đầu tiên của tôi là bác sĩ thú y để biết tôi nên làm gì.Ông ta dăn tôi phải giám sát thằng bé chặt chẽ nhưng điều đó không có nghĩa làviệc chăm sóc thằng bé bị khó khăn. Ngoại trừ màu hồng / tím quanh mắt và một vẻ hơi mệt mỏi, Truman trông có vẻ ổn. Thực tế thì, tôi mới là người khốn khổ và sụt cân nhiều hơn nó!

Tôi nhận được một cuộc gọi từ một người nào đó nói rằng ông đã tìm thấy con vẹt của tôi. Vì Truman đã được tìm thấy nên tôi biết đây không phải là chú vẹt của tôi nhưng dù sao tôi vẫn lắng nghe.Cảnh này diễn ra trên đường 73 và 15 Ave, không xa đường 71 và 15 Ave nơi vài ngày trước cũng có người báo với tôi là mấy. Điều thú vị ở đây là người đàn ông nói rằng ông cũng đã nhìn thấy con vẹt nhiều giờ trước đó, vào khoảng 8 giờ. Ông cho biết ông đã cố gắng bắt nó trên ban công của mình nhưng nó đã bay đi. Xem xét độ gió ngày hôm đó và thực tế là chú vẹt chỉ xuất hiện ở Canarsie khoảng 8 giờ sáng, nên tôi nghĩ lần thứ nhất này có thể cũng đúng sự thật. Tôi cũng nghĩ rằng Truman thực sự đã ở ban công đó nhưng khi người đàn ông cố gắng để “nắm bắt” Truman (thay vì chỉ dụ nó bước lên), Truman đã hoảng sợ và bay lên trên ngôi nhà. Ở độ cao đó nó đã bắt gặp một cơn gió 30mph và trôi dạt 6 km đến Canarsie. Mặc dù Truman đã biết bay trên cao trong gió rồi hạ xuống,nó vẫnchưa bao giờ có kinh nghiệm bay trên mái nhà trước đó. Lần này có thể đã khiến nó tiếp tục vỗ cánh cho đến khi quá mệt. Tôi chắc rằng với một cơn gió 30mph và một cuộc dạo chơi với tốc độ gió 30mph, cuộc hành trình thẳng “như vẹt bay” đến Canarsie sẽ chỉ tốn 6 phút đối với Truman.

Chúng tôi đã đưaTruman về đến nhà và nó đã bay loạn xa mấy vòng và liên tục kêu để đòi ăn. Tôi đã cẩn thận không để cho nó được ăn thoải mái tránh làm nó bị bội thực. Nó biểu hiện rất tốt và háo hức đòi ăn rất nhiều như vẫn vậy. Sau đó, Ronen tiếp tục lái xexung quanh để kết thúc mọi thứ. Anh đã đưa tôi đến nhà anh để sao chép các đoạn phim mà anh đã quay được về chúng tôi vào ổ đĩa flash của tôi. Sau đó, anh đưa tôi trở lại găoj Vaughn và trao tiền thưởng. Và sau đó tôi đưa Ronen đi ăn tối để ăn mừng.

Hôm đó, tôi đã không chỉ tìm lại được con vẹt của mình mà còn tìm được cho mình một người bạn mới.Giống như tôi, Ronen cũng nuôi 3 con vẹt và bọn chúng là một đàn.

Tôi hoàn toàn sẽ không cắt cánh Truman.Chúng chưa bao giờ bị cắt bớt và sẽ không bao giờ bị.Truman không vô tình bay mất.Không phải nó hoảng sợ mà cũng không phải nó chạy trốn. Tôi có một cách kiểm tra tốt về bayan toàn tại nhà và tin tưởng nó không thể vô tình bay đi nữa bằng cách sử dụng các biện pháp an toàn hoàn hảo. Tuy nhiên, không có gì hết sức rõ ràng về việc dạy một con vẹt bay tự do ngoài trời. Mặc dù phần lớn là dựa vào mối quan hệ và và cách huấn luyện mà sẽ khuyến khích con vẹt bay về, chúng ta không bao giờ có thể chắc chắn 100% về những gì chúng sẽ làm. Tôi không phản đối với khái niệm về dạy vẹt bay tự do (Tôi đã luôn và sẽ luôn tiếp tục nói rằng nó không phù hợp cho hầu như tất cả mọi chủ vẹt) nhưng loại tình huống này sẽ không thể xảy ra thêm một lần nào nữa. Tự nhủ nó đã bay xa thế nào và tìm lại được nó khó như thế nào, tôi tự thấy mình may mắn và sẽ không trêu đùa với số phận một lần nào nữa.

Thực ra trước đây, tôi đãtừng nghĩ đến khả năng những chú vẹt có thể sẽ bỏ đi.Nhưng tôi chưa bao giờ có thể hình dung rằng việc tìm lại sẽ khó khăn và phức tạp như thế này. Nếu tôi tìm thấy Truman trong ngày đầu tiên ở khu lân cận, rất có thể tôi sẽ lại cho nó tập bay tự do tiếp, chỉ cần có biện pháp phòng ngừa tốt hơn thôi. Nhưng nếu không có các phương tiện truyền thông lớn, trực tuyến, và hỗ trợ cộng đồng, không bao giờ tôi có thể mang nó trở về như thế này. Tôi sẽ không thể làm phiền những người khác như thế này vì việc huấn luyện vẹt bay tự do trong thành phố một lần nữa. Vì những lý do này, trong tương lai gần và cho đến khi có một thay đổi mới trong công nghệ hoặc các sự kiện mà tôi sẽ cho phép nếu không, Kili & Truman sẽ phải đeo dây cương khi luyện tập ngoài trời.

Tuy nhiên, hoàn toàn không có lý do chính đáng để cắt cánh Truman. Nó đã bay đi vì tôi đã ném nó đi và vì tôi đã cho nó hoàn toàn tự do để làm như vậy. Tất cả chuyện đó sẽ không xảy ra nếu như tôi chỉ đơn giản là không tháo dây cương cho nó. Tôi đã không trừng phạt Truman.Không những nó chẳng thể hiểu gì mà còn vì trừng phạt trong trường hợp này là không hề thỏa đáng.Tôi cần phải thưởng cho nó và đối xử với nó tốt hơn vì đã về nhà.Tôi phải trân trọng nó và nhớ những cảm giác thiếu vắng nó dù chỉ là trong một thời gian ngắn.

Truman sẽ không kể lại với tôi những nơi mà nó đã ở trong suốt khoảng thời gian này nên tôi sẽ coi như chỉ là một khoảng ngắn thôi. Tôi nghĩ lúc đầu Truman bay đi đủ xa để tôi không thể tìm thấy nó luôn. Có lẽ thậm chí nó đã quay lại góc ấy một vài lần, cố gắng vay vòng tròn lại và kết thúc nhiều hơn một đường thẳng hoặc quay đi 90 độ.Nó đậu lại lặng lẽ và chủ yếu chỉ để nghỉ ngơi. Tôi nghĩ rằng việc người ta trông thấy nó bay theo đường ray xe lửa là có thật và Coco đã thoáng nhìn thấy nó. Sáng hôm sau, khi nó đã hạ cánh trên một ban công nhưng người ta đã cố gắng bắt nên làm nó sợ và lại bay đi.Dù đã bay cao, Truman tiếp tục bay cao hơn và bị cuốn vào một trận gió lớn. Nó đã bay liên tục cho đến khi nó quá mệt và đã hạ cánh tại sân sau của Vaughn. Truman đã quá mệt mỏi để bay xa một lần nữa và cứ đậu một chỗ cho đến khi tôi có thể đến đó.

Như những gì Truman suy nghĩ, tôi không thể biết chắc chắn nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi.Tôi nghĩ rằng lúc đấy Truman giận dữ bỏ đi như một đứa trẻ nổi giận.Nó rất buồn, tôi đã cố gắng để bắtnó bay khi nó không muốn. Kili (và thậm chí Santina) vẫn tha thứ cho tôi nếu tôi quăng quá mạnh hoặc gây khó chịu cho chúng bằng cách nào đó nhưng Truman có vẻ thích làm quá lên.Nó giận dữ cố ý bỏ đi.Nó có thể đã bị lạc và không thể tìm đường trở về hoặc nó có thể đã không muốn về vào thời điểm đó. Hai ngày tiếp theotìm kiếm nó tại địa phương là vô ích vì nó không thấy đói và đặc biệt là không có ý định trở lại. Nó có thể đã nghe thấy tôi lúc tôi gọi gần đó nhưng nó chỉ là chưa sẵn sàng để trở về.

Khi tôi tìm thấy nó trong sân của Vaughn, nó tỏ ra như kiểu: “oh, ông đấy à.” Nó không hề đếm xỉa gì đến tôi, mà đó cũng không phải là ưu tiên hàng đầu trong tâm trí nó.Nókhông định bay trở lại với tôi, nhưng nó đã bước lên là ổn rồi. Nó giống như sự khác biệt giữa việc gọi người khác lại từ bên kia đường với việc đi bộ đến bên họ và mời họ đến. Truman muốn thiết lập ranh giới trưởng thành của mình và làm rõ về một số điều mà nó muốn.Nóbay khỏi nhà để làm rõ quan điểm của mình. Tôi đã biết nó là một con chim cứng đầu nhưng nó cũng muốn tôi biết rằng có một số điều tôi không thể làm trái với ý muốn của nó. Bằng cách cho chúng sự tự do rộng lớn, chúng sẽ có nhiều cơ hội hơn để thể hiện bản thân. Trong trường hợp này nó chỉ là hơi quá tự do một chút mà thôi.

Có lẽ nếu tôi tìm thấy Truman một vài ngày sau đó, nó sẽ mong muốn được cứu nhiều hơn.Còn tại thời điểm này nó vẫn tận hưởng cuộc sống rất tốt.Nó giống như một thiếu niên bỏ nhà ra đi.Có lẽ sau khi bỏ đi một tuần và hết tiền, nó mới muốn trở về.Nhưng chỉ sau hai ngày và rất nhiều niềm vui, điều đó chưa thực sự ấn tượng theo cách ấy. Tôi không nghĩ rằng Truman nhận ra rằng nóđã tự gây ra cho mình những rắc rối gì.Tôi đã phải chịu đựng nhiều hơn so với những gì nó phải trải.Nhưng thực sự tôi rất vui vì nó đã không khốn khổ như tôi.Điều duy nhất nó coe vẻ thực sự thất bại là cái mỏ và đầu bị trầy xước.Nóđã thu mình trên suốt quãng đường về nhà và cứ thế. Nó đã được thưởng thức thời gian ngoài trời trong chuồng và cưỡi vai của tôi (với một dây cương) xung quanh khắp mọi nơi để tháo tờ rơi xuống và để cho mọi người biết là nó đã được tìm thấy.

Đây là các phương tiện truyền thông gây chú ý nhất mà Truman đã từng có.Mặc dù nó đã thử giọng cho rất nhiều các chương trình tương tự mà Kili xuất hiện, nhưng nó vẫn chưa bao giờ được chọn.Kili sẽ luôn vượt trội hơn nó và các nhà sản xuất sẽ chọn cô nàng thay vì chọn nó.Dù cho tôi có cố gắng để nó được chọn đến đâu đi chăng nữa thì tất cả mọi người vẫn luôn muốn Kili.Thực sự là một khó khăn đối với Truman khi phải lớn lên dưới cái bóng quá lớn của Kili.Sự việc này là sự kiện lớn nhất mà nó được quan tâm nhiều đến vậy.Nó đang được tận hưởng điều đó rồi đây nhưng đây lại không phải cách để Truman được nổi tiếng mà tôi mong muốn. Nếu tôi có thể lấy lại toàn bộ sự kiện này và công khai đi kèm với nó, tôi sẽ làm điều đó trong một nhịp tim. Sự thống khổ tôi đã trải qua hoàn toàn không là gì đối với sự nổi tiếng mà nó mang lại.

Giống như Truman trong “Truman show”, chú vẹt đuôi dài Truman muốn bước ra từ phòng thu của mình vào thế giới thực. Những gì mà vẹt đuôi dài Truman đã không nhận ra là nó đã được sống trong thế giới thực rồi.Bạn không thể thoát ra khỏi điều đó được đâu.Những gì tôi muốn Truman nhận ra là nó đã không chỉ sống trong một thế giới thực mà còn được yêu thương và được thương nhớ khi về nhà. Kili, Santina, và tôi là gia đình của nó và tất cả chúng tôi yêu nó rất nhiều. Nếu thiếu vắng nó thì mọi chuyện sẽ không thể vui vẻ như vậy được. Chúng tôi rất vui mừng rằng Truman đã trở lại và không biết cảm ơn mọi người thế nào cho đủ vì đã giúp chúng tôi đưa nó về nhà!

Đây là thời điểm của Truman với ánh đèn sân khấu, lần ra mắt truyền hình đầu tiên của nó. Truman đã đi và chia sẻ câu chuyện của mình trên Fox 5 Morning Show khi Kili đã nhường vai diễn của cô nàng để cho Truman tận hưởng khoảnh khắc của mình và thực hiện hoàn hảo:

Hãy dõi theo các Hướng dẫn của Phù thủy Vẹt để Tìm lại một chú vẹt mất tích. Nếu ai đã từng mất con chim của mình, hãy để câu chuyện này là một câu chuyện của niềm hy vọng và sự khích lệ chúng ta không được bỏ cuộc khi tìm kiếm và bạn hoàn toàn có thể có kết thúc có hậu giống như Truman và tôi đã từng.

Exit mobile version